Kể từ sau khi nhà độc tài Franco chiến thắng trong cuộ nội chiến Tây Ban Nha, Barca luôn luôn bị chèn ép không chỉ trong các cuộc đối đầu với Real Madrid mà còn cả trong nhiều “trận đấu” khác. Điển hình nhất trong số này là vụ tranh giành Di Dtefano.
CHÈN ÉP BARCA
Trong cuốn sách tuyệt hay “Football in Sun and Shadow”, nhà văn Eduardo Galeano từng viết về “hồn của sân bóng”, đại khái là giá trị của những SVĐ nổi tiếng trên thế giới không nằm ở chỗ nó to đẹp, hoành tráng như thế nào hoặc tốn bao nhiêu tiền để xây dựng. Tại Saudi Arabia có một sân bóng hoành tráng, nơi người ta dát vàng vào những tay nắm hoặc ghế VIP. Nhưng sân bóng ấy không có gì để nhớ. Thế còn SVĐ Camp Nou huyền thoại của Barcelona?
Galeano viết: “Xen lẫn trong bầu không khí rạo rực, bùng nổ sau mỗi bàn thắng, người ta có thể lắng nghe cả tiếng rên xiết từ những bậc thềm Camp Nou dưới thời Franco”. Quả thật, những mục tiêu chính trị của nhà độc tài Franco, và không chỉ của mỗi Franco, làm cho Barcelona khổ sở đến trăm bề trong suốt hơn 30 năm sau khi kết thúc nội chiến ở TBN.
Nói đến bóng đá TBN thì suốt trăm năm nay vẫn vậy. TBN còn có Athletic Bilbao, Valencia, Sevilla hoặc Real Sociedad… Nhưng trên hết vẫn chỉ là Barcelona và Real Madrid.
Một mặt, Franco muốn dùng Real Madrid làm bàn đạp chính trị, làm công cụ ngoại giao, làm vũ khí thể hiện sức mạnh cho TBN, hoặc đơn giản nhất là làm phương tiện thư giãn cho chính ông – một cổ động viên bóng đá đích thực. Chỉ với bấy nhiêu, đã biết Real Madrid trong những năm 1950-1960 được ưu ái như thế nào. Mặt khác, những gì Franco cần làm để tiếp thêm sức mạnh cho Real Madrid, thì ông ta phải làm ngược lại đối với Barcelona, bất kể là trực tiếp hay gián tiếp.
Ví dụ về một sự chà đạp gián tiếp mà Barcelona phải chịu dưới thời Franco: họ bị trọng tài xử ép một cách lộ liễu, dù đối thủ là Athletic Bilbao chứ không phải Real Madrid. Mùa bóng 1942-43, Bilbao dẫn đầu, nhưng chỉ hơn Barcelona đúng 1 điểm. Trong trận đấu mang tính quyết định toàn cục, Barcelona dẫn 1-0.
Lẽ ra mọi chuyện tưởng như kết thúc khi ngôi sao người Uruguay Villaverde của Barcelona lừa bóng qua mọi hậu vệ, và cả thủ môn Bilbao. Trong nỗ lực truy cản cuối cùng, thủ môn đối phương lao thẳng vào chân Villaverde để truy cản trái phép. Bóng lăn ra biên. Trọng tài ra hiệu phát bóng lên trong sự phản đối gần như điên cuồng của các cầu thủ Barcelona. Sau rất nhiều quyết định kỳ lạ khác, Bilbao thắng ngược 2-1 và lên ngôi vô địch TBN vào cuối mùa bóng.
Giới thống kê lịch sử bóng đá TBN đều cho rằng không thể liệt kê hết những quyết định phạt đền, việt vị, thẻ đỏ, có liên quan đến kết quả toàn cục, lợi cho Real Madrid hoặc bất lợi cho Barcelona trong giai đoạn 1940-1970. Không chỉ trọng tài mà giới điều hành bóng đá nói riêng hoặc thể thao TBN nói chung trong giai đoạn ấy đều thường xuyên xử ép Barcelona, theo ý Franco.
VỤ TRANH GIÀNH THẾ KỶ
Vụ tranh giành ngôi sao Alfredo Di Stefano đáng được xem là một trường hợp tiêu biểu. Trong thập niên 1950, Barcelona có một cầu thủ cực kỳ xuất sắc, đó là Ladislao Kubala (hay còn gọi là Laszlo Kubala, Ladislav Kubala, tùy theo ngôn ngữ).
Cầu thủ sinh tại Budapest này từng khoác áo các đội tuyển Hungary, Tiệp Khắc, TBN, nhưng những năm tháng chói lọi nhất trong sự nghiệp của Kubala thuộc về giai đoạn khoác áo Barcelona. Sau này, đã có một cuộc bình chọn công nhận Kubala là cầu thủ vĩ đại nhất trong lịch sử Barcelona.
Di Stefano thì ai cũng biết. Vị trí của ông trong lịch sử bóng đá ít ra cũng phải ngang hàng với Eusebio, Franz Beckenbauer hoặc Johan Cruyff. Pele thừa nhận: Di Stefano là cầu thủ toàn diện nhất thế giới mà ông từng biết. Hãy thử hình dung, Barcelona sẽ mạnh đến mức nào khi Kubala và Di Stefano cùng đứng trong đội hình của họ?
Barcelona giao việc tuyển mộ Di Stefano (lúc đó đang thi đấu cho CLB Milonarios của Colombia) cho Ramon Trias Vargas, một luật sư ở Catalonya, rất rành rẽ về Colombia. Bố của Vargas là một bác sĩ, đã sang Colombia lưu vong trong cuộc nội chiến, sau đó làm ăn thành đạt và trở thành một cổ đông của CLB Millonarios.
“Đội bóng của những triệu phú”! Nghe tên đủ biết, Millonarios là đội bóng mạnh nhất tại Colombia trong những năm đầu tiên mà nền bóng đá này được chuyên nghiệp hóa. Di Stefano chính là ngôi sao của đội bóng này, sau khi được mua từ CLB River Plate ở quê hương Argentina của ông.
Do là luật sư, và do quá yên tâm trong mối quan hệ với Millonarios, Vargas tin chắc rằng ông sẽ đàm phán thành công và đưa được Di Stefano sang Barcelona theo một con đường bài bản, đúng luật.
Vì một sai lầm thuộc về năng lực tổ chức, Barcelona lại giao việc tuyển mộ Di Stefano cho Josep Samitier, nhân vật huyền thoại ở Catalonya nhưng sau này cũng sang Real Madrid làm việc. Samitier thật ra chỉ nhờ một người bạn thân, tên là Joan Busquets, đứng ra làm việc. Busquets là giám đốc của Santa Fe, một CLB đối đầu với Millonarios ở Colombia.
Ông ta đưa Di Stefano sang TBN một cách nhanh chóng, nhưng sai luật, chỉ cốt để làm hại Millonarios nhưng đồng thời cũng “phá” Barcelona. Thấy được kẽ hở này, Real Madrid tuy đến sau nhưng lại dễ dàng nhảy vào hưởng lợi. Họ ký hợp đồng với River Plate, đội bóng cũ của Di Stefano đồng thời sẽ lại sở hữu Di Stefano sau khi ông kết thúc hợp đồng với Millonarios vào năm 1955. Thế là bùng nổ tranh cãi.
Hồi luật sư Vargas liên hệ với bố ở Colombia để xúc tiến việc chuyển nhượng Di Stefano, họ phải dùng mật mã để viết thư cho nhau, nhằm tránh sự kiểm duyệt của chính quyền TBN. Đến khi vụ việc trở nên ầm ĩ, không phải nói nhiều để biết chính quyền ủng hộ Real Madrid hay Barcelona.
Trên nguyên tắc, Di Stefano chỉ cần thanh toán số tiền còn nợ Millonarios là ông chính thức trở thành cầu thủ Barcelona. Một chút hy vọng của Real Madrid, trên cơ sở họ cũng chìa ra được bản hợp đồng với River Plate, hầu như không có giá trị. Nhưng một mặt, chính quyền TBN sẽ nhanh chóng ban hành lệnh cấm cầu thủ nước ngoài đá thuê ở TBN. Mặt khác, FIFA sẵn sàng ủng hộ LĐBĐ TBN trong những quyết định có lợi cho Real Madrid.
Muốn có Di Stefano, Barcelona phải chấp nhận một quyết định kỳ lạ nhất trong lịch sử chuyển nhượng: họ và Real Madrid luân phiên sử dụng Di Stefano, mỗi đội một mùa (ông sẽ được xem như một miễn trừ đặc biệt trong lệnh cấm các cầu thủ nước ngoài thi đấu ở TBN).
Một phần vì quá chán nản trước sự chèn ép, một phần vì đã có ngôi sao Kubala, Barcelona rút cuộc từ bỏ luôn quyền lợi của mình trong quyết định “luân phiên dùng Di Stefano”. Thế là ngôi sao gốc Argentina gia nhập Real Madrid… Phần còn lại là cả một chương mới hoành tráng trong lịch sử Real.
Thập niên 1950 là lúc truyền hình bắt đầu phát triển. Nhưng tất nhiên, lĩnh vực mới mẻ này phải được kiểm soát chặt chẽ bởi chính quyền Franco. Hình ảnh Real Madrid xuất hiện tràn ngập trên các kênh truyền hình TBN thời ấy, thêm nữa là những Sevilla hoặc Bilbao, nhưng cấm có Barcelona. Đấy cũng là nguyên nhân khiến Real Madrid luôn có số lượng cổ động viên nhiều hơn Barcelona, kể cả sau khi Franco qua đời vào giữa thập niên 1970. Hầu hết các ngôi sao vươn lên trên sân cỏ TBN, nếu không khoác áo đội bóng địa phương của họ thì chỉ hướng đến Real Madrid. Barcelona chỉ có thể trông cậy vào các cầu thủ nước ngoài sau khi lệnh cấm được dỡ bỏ. Bây giờ, ai cũng biết các ngôi sao Barcelona xuất hiện tràn ngập trong đội hình TBN vô địch EURO 2008, World Cup 2010 và EURO 2012. Nhưng 4 năm gần đây đâu thể thay thế cho cả một lịch sử. |